Tôi tớ Đức Chúa, Mẹ Elisa Martinez, được sinh ra tại Galatina (nước Ý) vào ngày 25 tháng 3 năm 1905 bởi vợ chồng Giacomo và Francesca Rizzelli. Là con cả trong gia đình có tám anh em, với tên Elisa Maria Annunziata Antonia Giuseppa. Vào ngày 16 tháng 4 năm 1905, Mẹ được rửa tội tại Giáo Xứ Thánh Phêrô và Phaolô Tông đồ ở Galatina. Từ cha của mình mà Mẹ đã trở thành một người đạo đức đúng đắn và có quan điểm rộng rãi, đức tin mạnh mẽ và một sự hiểu biết văn hóa rộng lớn. Vốn thuộc về gia đình trung lưu ở miền Nam nước Ý – từ mùa xuân cho đến đầu mùa thu, Mẹ cùng những người thân yêu của mình chuyển về vùng nông thôn, nơi mà gia đình có một mảnh đất chia thành một khu dân cư và một khu trang trại khác. Ngay từ khi còn nhỏ, Mẹ đã có một tình yêu đặc biệt dành cho những người không có khả năng tự vệ và nhất là dành cho trẻ thơ, tình yêu đó sau này được bộc lộ khi theo học các trường học tôn giáo. Trên thực tế, Mẹ thường quây quần bên các trẻ em, giải trí với chúng bằng các trò chơi và dạy chúng những điều sơ khai đầu tiên về giáo lý và cầu nguyện.

Mẹ Elisa cảm thấy nhu cần thiết là phải tham dự Thánh lễ hằng ngày và rước lễ. Vì lý do này, ngay cả khi Mẹ đang ở nông thôn, để tham dự Thánh Thể, Mẹ thức dậy vào lúc ánh bình minh đầu tiên để đến Collepasso gần đó, bằng cách đi bộ hoặc với đoàn diễn của người Cha. Cứ như thế Người Cha nhận thấy ở con gái lớn có sự khởi đầu của khuynh hướng mạnh mẽ đối với đời sống thiêng liêng và có những kế hoạch khác, ông đã cố gắng đánh lạc hướng bằng mọi cách như tổ chức các bữa tiệc liên tục. Elisa, tuy nhiên, không tham gia, Cô thích tĩnh tâm trong cầu nguyện, để tận hưởng sự thân mật của Chúa Giêsu người mà Cô chọn là tất cả cho cuộc đời. Vì thế, người Cha tôn trọng quyền tự do của người con gái, quyết định nhượng bộ và vào tháng 4 năm 1928, ông đã đồng ý cho người con gái đi đến Angers – Pháp, để trở thành một trong các Nữ tu Đức Mẹ Bác ái Mục tử Nhân Lành. Tại đây, vào ngày 29 tháng 9 năm 1928, Mẹ đã  nhận tu phục áo dòng và vào ngày 29 tháng 9 năm sau, Mẹ Tuyên khấn với 3 Lời Khấn Phúc Âm, lấy tên là Nữ tu Maria Lucia. Sau đó, Mẹ được gửi đến Cộng Đoàn ở Chieti, nơi Mẹ sẽ cống hiến hết mình cho việc giáo dục phụ nữ trẻ.

Năm 1932 là thời gian đau khổ tột cùng, vì lý do sức khỏe, Mẹ buộc phải rời khỏi Hội Dòng nhưng không phải vì lý tưởng tiếp tục theo Chúa mà Mẹ đã có những kế hoạch khác cho chính mình. Quả thật, nhờ sự hướng dẫn của Chúa Thánh Thần, cảm động trước tấm gương của Chúa Giê-su Vị Mục Tử Nhân Lành và Đức Mẹ Maria trong việc giúp đỡ người chị họ là Elizabeth, Mẹ đã nghĩ đến việc thành lập một Tu Viện dành cho việc dạy giáo lý trong các giáo xứ, đào tạo thanh thiếu niên, giáo dục mầm non, hỗ trợ các bà mẹ đơn thân, tù nhân và anh em di cư trên khắp thế giới. Mẹ bắt đầu bước những bước đầu tiên cho dự định của mình vào năm 1934 và vào ngày 20 tháng 3 năm 1938 – ngày sau Lễ trọng thể kính Thánh Giuse, dưới sự bảo trợ của người mà Mẹ muốn đặt chính Mẹ và những người bạn đồng hành – với sự giúp đỡ của Linh Mục Chánh xứ của Giáo xứ Miggiano, Linh Mục Luigi Cosi và sự chấp thuận của Giám Mục Giáo Phận Ugento, Đức Cha Giuseppe Ruotolo, khởi đầu với tên Tu Hội các Nữ tu Vô nhiễm Nguyên Tội.

Ngay từ đầu, Đáng Sáng Lập Dòng dù còn trẻ nhưng đã thể hiện tinh thần mẫu tử cao cả đối với các chị em của mình, một khía cạnh khiến Mẹ nổi bật trong suốt quãng đời còn lại, phải đối mặt với những hy sinh lớn lao nhất để không khiến họ thiếu thốn bất cứ điều gì.

Vào ngày 15 tháng 8 năm 1941, Đức Cha  Ruotolo đã xây dựng Tu Hội như một Tu Viện theo Luật Giáo phận, đồng thời đề nghị đổi tên thành “Chị Em Nữ Tử Đức Mẹ Leuca”, để vinh danh đền thờ Đức Mẹ lớn nhất trong Giáo phận và ở Salento.

Vào giữa Chiến tranh Thế giới, Mẹ Elisa đã mạo hiểm đến miền Bắc nước Ý để mở rộng Hội Dòng non trẻ. Sau bao nhiêu thăng trầm do chiến tranh, thực tế đã chia đôi nước Ý,  khiến nước Ý không thể đi từ bên này sang bên kia, Mẹ đã quay trở lại Miggiano để ôm những đứa con gái còn lại của mình mà Mẹ đã buộc phải rời xa. Trước sự ngạc nhiên tột độ và niềm vui khôn tả, Mẹ nhận thấy số lượng họ tăng lên nhờ sự trung thành của người cộng tác đáng tin cậy của mình – Tôi tớ Đức Chúa, Mẹ Têrêsa Lanfranco. Năm 1946 trụ sở chính và Nhà tập của Tu hội được chuyển đến Rôma; vào năm 1958, họ tìm thấy nơi mà có thể đặt trụ sở của Tu Hội ở Prima Porta. Trong khi đó, vào năm 1943, Mẹ Elisa đã nhận được Sắc lệnh xây dựng Tu Viện theo Quyền Giáo Hoàng cho Hội Dòng của mình.

Trong  những  năm này, Tôi Tớ Đức Chúa, mặc dù sức khỏe rất yếu, vẫn không ngừng tiếp tục cuộc hành trình dài và mệt mỏi để mở rộng các chi nhánh của Hội Dòng ở những nơi khác nhau trên thế giới, bắt đầu từ phần còn lại của Châu Âu (Thụy Sĩ, Bỉ, Pháp), cho đến Châu Mỹ (Hoa Kỳ và Canada) và Úc. Nhưng để đạt được tất cả những điều này, Mẹ đã phải trả giá đắt gấp bao lần.

Mẹ không làm gì mà không quy về sự truyền giáo cho Giáo hội Mẹ, đó là lý do tại sao ngay cả Đức Giáo Hoàng Piô XII cũng nhiều lần chào đón Mẹ với lòng tốt của người Cha Chung, khuyến khích và ban phúc cho Mẹ. Mẹ cũng được an ủi bởi những lời khuyên và sự chúc lành từ những người nam và người nữ sống thánh thiện, trong số đó có Cha Thánh Piô thành Pietrelcina và Chân Phước Mẹ Speranza Giê-su Collevalenza, và bởi sự hướng dẫn khai sáng của các vị linh hướng thông thái.

Năm 1965, một ˮtrận chiếnˮ khác đã nổ ra trong Tổng Tu nghị lần thứ hai của Hội Dòng, khi Mẹ Elisa không còn là Bề trên Tổng quyền nữa. Mẹ chấp nhận mọi thứ với sự khiêm tốn tuyệt vời, khiến hầu hết các thành viên thậm chí còn đánh giá cao hơn Đấng sáng lập của họ. Tuy nhiên, những năm đó không phải là vô trùng bởi vì Mẹ đã cống hiến hết mình cho việc xây dựng những ngôi nhà mới ở châu Âu (Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha) và ở châu Á (Ấn Độ và Philippines).

Sau nỗi khó khăn này, trong Tổng Tu Nghị năm 1970, nhất trí bầu tại Mẹ Elisa là Bề trên Tổng quyền, nhưng vào năm 1987, trong Tổng Tu Nghị thứ chín, Mẹ đã từ bỏ chức vụ này vì lý do sức khỏe và được phong là Mẹ Chung Danh dự. Mẹ đã trải qua những năm tháng cuối đời trong âm thầm và vui vẻ, dâng hiến những đau khổ thể xác, tăng cường lời cầu nguyện cho người chị em đồng hành của Mẹ.

Vào ngày 8 tháng 2 năm 1991, một ngày đầy công đức, tại Trụ sở Chính ở Rôma, Mẹ đã gặp Đấng mà Mẹ chọn làm “tất cả”, để lại di sản vĩ đại 55 cộng đoàn được phân bổ ở tám quốc gia với 600 người con yêu quý của Mẹ, những người đã truyền bá đặc sủng của Mẹ với lòng trung thành không lay chuyển.

Vào ngày 12 tháng 11 năm 2017 tại Vương cung thánh đường Santa Maria di Leuca, cuộc Điều tra của Giáo phận về cuộc đời, nhân đức và danh tiếng thánh thiện của Mẹ Elisa đã kết thúc, được giới thiệu vào ngày 17 tháng 11 năm 2016.

    Danh tiếng về sự thánh thiện ngày càng tăng, ngôi mộ của Mẹ trong nhà nguyện của Hội Dòng là điểm đến hành hương của những người cầu xin nhờ sự chuyển cầu của Mẹ với Thiên Chúa.

Và ngày 13/101/2021, Đức Thánh Cha Phanxicô đã tuyên lên Bậc Đáng Kính.